Những kỉ niệm, mong người quên đi
Vì có lẽ, chẳng còn vương vấn
Ngày rong chơi, vòng tay bụi phấn
Mỗi con đường, ngả rẽ chia phôi
Người đi rồi, chỉ còn ta thôi
Du núi cao, gọi hoa biển vắng
Dòng người qua, sao mà thưa nắng
Để mịt mù, khói biếc đêm thâu ?
Nhớ tuổi nào, hò hẹn phố đâu
Mưa ướt vai, hoa rơi mép áo
Hương sữa thơm quẩn vào mơ sáo
Yêu một ngày, hạnh phúc trong veo
Rồi như trời, đổi gió gieo neo
Thuyền hoa tiễn, bão bùng biển cả
Người bước đi, mưa tuôn trưa hạ
Chở cả tình, say mộng say xinh
Ôm kỉ niệm, như đá tan đi
Búp măng non, chẳng lưu nồng ấm
Hơi thở như, nhớ về núi cấm
Thương một ngày, người ở trao duyên
Những tháng ngày, rồi sẽ phai mau
Vệt mây trắng, luyến lưu hoài niệm
Người bước đi, hồn vương hơi ngọt
Nhớ có ngày, chợt gặp, thân quen
Phút dòng đời, ru mãi người mong…
Nguyễn Văn Long *
* Trung tâm truyền thông - Hubt. Ngày 13/6/2023, Hoài Đức, Hà Nội.
* Minh họa: nguồn Internet