QUÀ CỦA EM LÀ BÚP SEN TIÊN
Bắc Hiệp Văn Long *
(Tặng: Công Giáp)
Em chẳng có quà vì mẹ xa
Tận chân trời không thể nhìn thấy
Tuy bé thơ vẽ nhiều trang giấy
Tưởng tượng nhiều về vật thương yêu
Em chẳng có quà, cũng không sao
Bố sẽ mua cho em cả khát vọng
Hãy ước mơ lớn lên hùng mạnh
Thỏa tang bồng, chí của đàn ông
Em chẳng cần, vẫn có bút lông
Vẽ đủ hết tuổi thơ, chờ chín
Đủ sắc màu đông hè mới đến
Thu xuân vào kí ức ngày sau
Em chẳng cần, cũng chẳng muốn đâu
Ai lo hết, thân đời này cả
Bước sinh ra, sen hoa rực lửa
Giáng cảnh đời, gió bão sương sa
Rồi có ngày, em biết xa hơn
Biết trắng đen, phân rõ đời kiếp
Của bao người ngon ngọt khói khét
Tham si rồi, chẳng nghĩ cho em
Khói hương bay, về ngoại có nên?
Ra đi xiết, tim không còn lại
Coi chưa có, và chưa tồn tại
Vãng xa rồi, trượt bước nhân duyên
Quà của em là búp sen tiên
Son đỏ thắm, mưa tuôn tráng lệ
Đâu cần người, quan tâm thực tệ
Lúc xa rời, nuốt ngục tâm điên
Cuộc đời em là cả kim liên
Cần đâu ai một lần xin lệ
Cứ vui như tiên sa bốn bể
Tất sắc màu, Tết của nhân gian.
Tặng Công Giáp
* Nguyễn Văn Long, trung tâm truyền thông, trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội. Ngày 01/06/2022.